• Font size:
  • Decrease
  • Reset
  • Increase

Hành trình Hạnh phúc: Mang trái tim thiện nguyện đi đến hết cuộc đời

"Tình nguyện đã cho tôi nhiều ý nghĩa và niềm tin, tôi sẽ mang trái tim thiện nguyện đi đến hết cuộc đời!"

Cuộc thi viết “Hành trình Hạnh phúc” được tổ chức bởi Liên đoàn Lãnh đạo và Doanh nhân trẻ Hà Nội – JCI Hanoi, cùng với Dự án Sách và Hành động. Cuộc thi diễn ra từ ngày 20/3/2017 đến ngày 31/8/2017 với gần 30 giải thưởng, tổng giá trị lên tới 145 triệu VNĐ tiền mặt. Cuộc thi là nơi để mọi người dân Việt Nam sẻ chia những khoảnh khắc, kể lại những cảm nhận, hoặc đưa ra những quan điểm, góc nhìn đóng góp vì một cộng đồng hạnh phúc hơn!

Thông tin cuộc thi xem thêm tại Website: www.hanhtrinhhanhphuc.org, hoặc trang Facebook: www.facebook.com/hanhtrinhhanhphuc.org. Dưới đây là một bài viết dự thi có tên “Tình nguyện cho tôi hạnh phúc” được gửi bởi anh Lê Thái Bình, tại huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh.

Hạnh phúc là một cuộc hành trình, mỗi người chọn một cách khác nhau để tìm kiếm hạnh phúc; với tôi, được mang lên mình chiếc áo xanh tình nguyện, tự đứng trên đôi chân của mình, đến với những mảnh đời kém may mắn để chia sẻ niềm vui trong cuộc sống, đó là một hạnh phúc.

tinh nguyen cho toi hanh phuc tinhot24h 2

Tôi là người khuyết tật nặng, tôi bị nhiễm chất độc màu da cam từ ông nội, chân tay lèo khèo… phát âm không rõ, gằn từng chữ một. Tôi phải dựa vào chiếc xe ba bánh để đi lại, đến 12 tuổi tôi mới chập chững những bước đi đầu đời, và cắp sách tới trường, học đến lớp 6 tôi phải ngừng việc học của mình lại vì sức khỏe quá yếu. Tuổi thơ của tôi trôi qua là những tháng ngày vật lộn với những nổi đau bệnh tật, đầy ắp nổi đau thương và buồn tủi. Có lẽ hai chữ “tình nguyện” là ước mơ, là khao khát của tôi từ thời thơ ấu. Hồi còn bé, các anh chị sinh viên tình nguyện thường xuyên đến thăm tôi, họ đã mang đến cho tôi tình yêu thương, sự đồng cảm và chia sẻ giúp tôi phá vỡ được nỗi mặc cảm tự ti trong bản thân, trong tôi luôn cảm phục những con người làm thiện nguyện. Tôi có khao khát cháy bỏng sau này lớn lên mình được một lần khoác lên mình chiếc áo màu xanh tình nguyện để hòa mình vào đội quân đó, đi giúp đỡ những mãnh đời bất hạnh kém may mắn hơn!

Tôi cứ nghĩ điều ước ấy chẳng bao giờ thành sự thật, bởi đối với một người như tôi, lo cho mình còn vất vả huống chi đi làm tình nguyện cho người khác. Vậy mà cái mong mỏi của tôi như được chấp cánh, khi tôi được tiếp cận với công nghệ thông tin, mọi thứ đã thay đổi. Trên mạng xã hội tôi tham gia rất nhiều hoạt động tình nguyện vì cộng đồng…

 Vì đam mê tình nguyện khao khát được cống hiến tuổi trẻ của mình cho quê hương, tôi đã mạnh dạn lên Facebook lập ra “Đội tình nguyện Kỳ Anh”, mong muốn kết nối các bạn trẻ yêu quê hương để tổ chức các chương trình thiện nguyện nhằm giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Lời kêu gọi của tôi đánh trúng vào tâm lý của nhiều bạn trẻ, thắp lên ngọn lửa tình nguyện nơi vùng quê nghèo.

Khi mà hai chữ “tình nguyện” khá phổ biến ở các trường đại học, nhưng ở quê tôi tình nguyện còn quá xa lạ với mọi người, nên nhiều người hỏi tôi rằng tình nguyện làm những gì? Tôi chỉ biết mỉm cười, rồi trả lời mấy câu cho qua chuyện, chứ làm sao kể hết được đằng sau hai chữ “tình nguyện” đó, ai thấu hiểu được những hy sinh thầm lặng của những người tình nguyện viên. Nhiều đêm chúng tôi phải thức trắng để viết dự án cho chương trình tình nguyện trên địa bàn. Cứ đến ngày nghỉ Thứ bảy, Chủ nhật là chúng tôi lại tập trung họp bắt tay vào những công việc thiện nguyện, để có được một hoạt động từ thiện ý nghĩa, rất nhiều công việc cần phải làm, như lên kế hoạch chương trình, tạo sự kiện, viết thư ngỏ, đi kêu gọi các doanh nghiệp, vượt qua hàng trăm cây số với thời thiết khắc nhiệt của miền Trung, mùa hè thì nắng nóng lên tới 40 độ C, mùa đông lạnh 3 độ C để đến với các xã miền núi tổ chức nhiều chương trình cho đồng bào vùng cao…

Nhớ lại các buổi sinh hoạt của Đội tình nguyện có những người mới đến lần đầu họ còn rất trẻ, họ đến vì muốn cống hiến tuổi trẻ của mình cho quê hương cũng có thể bạn bè rủ rê hoặc ham vui… Nhưng trong ánh mắt của những người trẻ ấy có khao khát được cống hiến và sẻ chia. Những người trẻ mới đến họ rụt rè, ái ngại; nhưng sau nhiều lần tham gia, họ tự tin và hòa đồng hơn hẳn, tinh thần làm việc của họ rất có trách nhiệm. Tôi cũng vậy, chính tình nguyện đã cho tôi sự tự tin, tình nguyện giúp tôi sống hòa đồng, nhân ái, bao dung, đã giúp tôi cảm thấy mình còn quá may mắn hơn nhiều người. Cho tôi hiểu được nhiều ý nghĩa của cuộc sống. Tôi tự hào khi mình là một tình nguyện viên chân chính.

Khi bước chân vào con đường tình nguyện, được khoác lên mình chiếc áo màu xanh là lúc tôi đã chiến thắng được bản thân mình. Và tôi cũng hiểu ra được mình không chỉ sống cho riêng mình mà mình cần phải mang nhiều tình yêu thương và hạnh phúc đến với những người kém may mắn hơn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi phải đương đầu với nhiều áp lực, cái nhìn hiếu kỳ, dị nghị của người đời. Có người bảo tôi rằng: “Mày khuyết tật thế kia thì làm tình nguyện được cho ai”. Rồi có người lại nghĩ: “Hắn đi làm tình nguyện để nhận được sự thương hại”. Nhưng nhờ động viên của bạn bè tôi bỏ ngoài tai tất cả, tôi cùng với các bạn trong Đội tình nguyện vẫn miệt mài với công việc thầm lặng bằng tất cả trái tim và nhiệt huyết của mình. Chúng tôi tự nhủ mình cần phải cố gắng hành động nhiều hơn nữa để giúp đỡ những mãnh đời kém may mắn trong cuộc sống. Và hình như những con người làm tình nguyện họ có trái tim bao la biết đồng cảm và chia sẻ. Cũng chính ở thiện nguyện tôi được gặp những người bạn, người anh chị, những người em tốt, nhận được biết bao tình cảm của những người đồng chí. Dù chúng tôi không chung dòng máu, nhưng chúng tôi như anh em một nhà “Hòa nhịp con tim” cùng chung một nhiệt huyết đam mê tình nguyện, san sẻ cho nhau cái bánh mì, hộp sữa, chai nước, cùng nhau hát bài hát “Dấu chân tình nguyện”. Rồi cùng đi trên những nẻo đường quê hương, đổ những giọt mồ hôi để giúp đỡ và sưởi ấm cho những người kém may mắn trong cuộc sống, mang lại niềm vui và hạnh phúc cho các em nhỏ ở miền cao, tổ chức nhiều hoạt động từ thiên ý nghĩa trên chính quê hương mình.

tinh nguyen cho toi hanh phuc tinhot24h 1

Vượt qua hàng trăm cây số đi đến những xã nghèo, vùng núi xa xôi, chứng kiến nhiều hoàn cảnh khó khăn, những người khuyết tật nặng nằm liệt giường hay những em học sinh con nghèo chưa có sách vở… Được tận tay trao cho họ những món quà dù nhỏ bé thôi, nhưng chứa đầy tình cảm của anh em trong đội tình nguyện, thắp lên ngọn lửa hy vọng và chia sẻ cho những mảnh đời kém mắn. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, với những lời cảm ơn chân thật của những người được nhận quà, trong lòng chúng tôi có một cảm xúc thật khó tả, thật tự hào vì chúng tôi đã mang đến tình yêu thương, niềm hạnh phúc đến cho họ. Có những người mẹ của những đứa con khuyết tật dù lần đầu gặp tôi, nhưng những người mẹ ấy ôm tôi vào lòng, dành cho tôi những cái thơm đầy trìu mến, đó những món quà vô giá mà tôi được nhận lại. 

Anh Dũng, xã vùng núi tỉnh Hà Tĩnh người bị liệt nằm bất động gần 40 năm nay, anh cầm tay tôi rồi nói: “Niềm tin và nghị lực của em đã truyền sang cho anh, anh sẽ gắng cười thật nhiều để quên đi nỗi đau đớn, mặc cảm của bản thân cảm ơn em đã mang đến cho anh niềm vui,và những thứ thật quý giá, cảm ơn em rất nhiều”. Hai hàng nước mắt tôi rơi vì quá xúc động trước lời nói của anh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình còn nhiều ý nghĩa. Và luôn có tâm niệm mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa để hướng về và giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh có thêm niềm tin và nghị lực vượt qua nỗi đau.

Khi con người ta biết mở lòng cho đi yêu thương, ta sẽ nhận lại được rất nhiều hạnh phúc. Một người bạn đi làm tình nguyện cùng chia sẻ: “Bình ạ! Bình có thể làm được một thì bọn mình phải làm được mười, như vậy mới xứng đáng, mình rất quý Bình!” Ngẫm cũng đúng, nhưng với tôi điều đó không quan trọng. Mà quan trọng là mình phải cố gắng hết sức để khiến cho mình và người khác cảm nhận được niềm hạnh phúc.

Tình nguyện đã cho tôi nhiều ý nghĩa và niềm tin, tôi sẽ mang trái tim thiện nguyện đi đến hết cuộc đời!

Bài dự thi Hành trình hạnh phúc

*Nội dung được thực hiện bởi hoạt động kinh doanh của Trường Sơn Media theo GPKD